Tác phẩm: trùng sừng hưu cực dài 3 răng thân ánh kim
Gấp theo thiết kế của Thần Cốc Triết Sử, giấy Zó đường tàu, độ dày B1, 30x30 cm.
Hai con nhỏ hơn là thiết kế của Bandai.
Tôi thường khuyên những người trẻ là nên tạo cho mình một thú vui nào đó, một sự hứng thú khiến bản thân say mê miệt mài với nó. Có thể đó là một môn học, có thể là một thú vui, hay một chuyện làm ăn nào đó. Bởi vì sự hứng khởi luôn mang lại nhiều lợi ích không thể nghĩ bàn. Khi ta say mê một thứ gì đó, đi vào trong nó, sống trong nó, ăn ngủ với nó, suy nghĩ cùng nó thì ắt thấy được nhiều điều sâu sắc mà khi chỉ là kẻ đứng ven đường nhòm vào không thấy được. Khi ta trở thành một phần của nó, hay nó trở thành một phần của ta thì ta chắc chắn sẽ gặp phải những vấn đề trăn trở trằn trọc về nó và buộc phải tìm cách giải quyết, đặng đưa tới chỗ rốt ráo cùng cực.
Những người tinh thông một con đường sẽ có cách nhìn khái quát, đi vào bản chất của mọi con đường. Có rất nhiều đường lên đỉnh núi, đi đường nào cũng được, tùy vào căn cơ, sở thích, hoàn cảnh của mỗi người. Khi lên tới đỉnh rồi thì tầm nhìn mới thoáng đạt, thấu rõ, bao quát bản chất của sự việc chứ không còn bị cái nhìn cục bộ chi phối. Chính vì lẽ này mà một bậc thầy nghệ thuật dễ đồng cảm trong suy nghĩ với một bậc thầy về toán học, dù nhìn bề ngoài thì toán học với nghệ thuật chẳng liên quan tới nhau. Bởi vì họ đều là những người đã đi tới chỗ rốt ráo trên con đường của họ, nên việc nhìn nhận thấu đáo ở lãnh vực khác chỉ là một hệ quả tất yếu.
P/S: chỉ tính những thú vui mà người chơi phải tự thân động đậy, não phải vận động chứ không nằm yên một chỗ mà chơi như nghe nhạc, coi phim, mua sắm....